BÌNH YÊN
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, khoảnh khắc mà bạn cảm thấy bình yên nhất là khi nào? Nếu là trước đây có lẽ câu trả lời của tôi chỉ có một, đó là gia đình, và chẳng ai có thể phủ nhận điều ấy. Nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi, anh là khoảng bình yên thứ hai mà tôi có, cái cảm giác bình yên hoàn toàn khác biệt. Anh cho tôi cái cảm giác bình yên thật mới lạ, không phải ấm cúng của gia đình, nó là một cảm giác gì đó rất khó tả, nơi mà tôi không chỉ được là chính mình mà còn là nơi mà tôi được ngả mình dựa dẫm, được bất chợt mỉm cười mà chẳng hiểu lý do, nơi tôi buông xuôi mọi ưu tư của cuộc sống hiện tại, được nói hết lòng mình mà không cần phải kiềm nén, được thở trong niềm vui vỡ òa khi gặp được người thương, người nhớ. Và hôm nay tôi muốn viết lại cảm giác bình yên này, bình yên khi tôi bên anh.
"Bình yên"... hai từ nghe tưởng chừng đơn giản, nhưng để nói hết lại chẳng khi nào đủ. Bình yên mà anh mang đến cho tôi không chỉ là niềm vui, mà còn cả những khoảng lặng, những lúc anh im lặng chịu đựng, gồng gánh áp lực một mình. Nhìn anh mạnh mẽ trước mọi người nhưng khi một mình lại lặng lẽ, tôi chỉ muốn được bước đến, ôm anh một cái thật chặt, để anh biết rằng anh không bao giờ cô đơn. Tôi muốn mình là nơi anh có thể tìm đến khi mệt mỏi. Không cần anh phải tỏ ra mạnh mẽ, không cần phải che giấu những tổn thương. Tôi chỉ cần anh biết, có một người ở đây sẵn sàng ngồi cạnh anh, lắng nghe anh, thậm chí là im lặng cùng anh, miễn sao anh thấy lòng mình nhẹ hơn, an yên hơn. Tình cảm tôi dành cho anh cũng thế, chẳng phải thứ ồn ào, khoa trương, mà là sự âm thầm, giống như dòng nước chảy mãi, chẳng dừng lại…
Anh à… có thể em không giỏi nói những lời hoa mỹ, không biết cách thể hiện tình cảm sao cho ngọt ngào để đáp lại sự bình yên mà anh mang đến. Nhưng anh hãy tin, trong từng nhịp thở, từng suy nghĩ của em, đều có bóng dáng anh. Đó chính là cách em thương anh, lặng lẽ nhưng sâu nặng, bình dị nhưng bền lâu…