VIẾT CHO NHỮNG NGÀY MƯA
Có những khoảnh khắc, khi nhìn lại những tấm hình cũ, ta mới hiểu thời gian không chỉ mang theo tuổi tác, mà còn mang đi nhiều điều mình từng nghĩ sẽ mãi ở lại. Những gương mặt, những ánh mắt, những cử chỉ ngọt ngào và cả những niềm tin... Tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng cũng nhờ ký ức, ta nhận ra mình đã từng sống hết mình, đã từng yêu thương, cho đi thật nhiều. Không phải cơn mưa nào cũng buồn, chỉ tại lòng người buồn mà đổ lỗi tại cơn mưa. Với tôi, mưa giống như một tấm gương phản chiếu. Mỗi khi nhìn mưa, từng dòng ký ức trong tôi lại len lõi ùa về một cách chậm rãi nhưng đủ đầy. Có lẽ, vì tôi đã từng có kỷ niệm sâu đậm về mưa.
Tôi nhớ như in ngày mưa hôm ấy – từng hạt mưa bụi lất phất rơi như tấm màn sương mỏng che phủ cả một khoảng trời ký ức. Anh cùng tôi đi trên con đường quen thuộc – và sau này tôi gọi đó là con đường kỷ niệm cho riêng mình. Con đường ấy – nơi lần đầu tiên anh trao tôi nụ hôn ngọt ngào, vòng tay anh ấm áp khiến tôi quên đi cái lạnh giá của mưa. Khoảnh khắc ấy tôi chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt. Tôi muốn thời gian dừng lại để được ở bên anh mãi mãi.
Nhưng rồi, mọi thứ đã đưa tôi trở về thực tại khi bổng một ngày, anh im lặng với tôi để dành thời gian quan tâm người khác. Và rồi...chuyện gì đến cũng đến, ngày anh tay trong tay cùng họ lòng tôi như chết lặng. Tôi tự hỏi sao anh có thể dễ dàng quên tôi như vậy? trong khi tôi luôn nhớ đến anh dù chỉ là những điều nhỏ nhặt. Hay tất cả những gì anh dành cho tôi chỉ là giả dối. Tôi tự hỏi rồi tự đau, đau lắm...Nhưng rồi tôi chọn im lặng nhìn anh hạnh phúc như lời hứa tôi đã dành cho anh.
Hơn một năm tôi học cách im lặng, dù lòng thì muốn gọi anh biết bao. Tôi đã quen cuộc sống có anh bên cạnh. Quen với cảm giác cầm điện thoại lên là chỉ muốn gõ vài chữ gửi cho anh – một dòng hỏi han, một tấm hình, một điều nhỏ nhặt trong ngày. Quen với việc mọi cảm xúc đầu tiên đều nghĩ đến anh và mọi suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ cũng là anh. Nhưng từ lúc anh rời đi, tôi học cách khác. Tôi học cách giữ lại tất cả những điều muốn nói... và để nó lặng đi trong tim. Có những lúc, lòng tôi cuộn lên từng đợt sóng, chỉ vì nhìn thấy một thứ gợi nhắc về anh – một bức ảnh, một bản nhạc hay một tin nhắn cũ tình cờ mở lại. Trong những phút giây ấy, tôi muốn gọi anh đến nghẹn. Chỉ cần nghe giọng anh một chút thôi, chỉ cần biết anh đang ổn. Nhưng rồi tôi dừng lại. Vì tôi hiểu... người đã bước ra khỏi đời mình thì đâu cần biết những điều mình còn giữ. Tôi không gọi tên anh nữa, không nghĩ đến anh. Tôi cất anh vào một nơi rất sâu trong lòng – nơi không ai chạm tới, nơi chỉ riêng tôi biết rằng có một người con trai từng ở đó, từng là tất cả và giờ là một khoảng lặng kéo dài không dứt. Im lặng không phải vì tôi hết thương. Mà vì tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của anh. Tôi chọn giữ lại anh – không bằng lời, không bằng sự hiện diện – mà bằng sự lặng im dịu dàng của một người đã hiểu rằng, đôi khi yêu là để yên cho người ta được sống một cuộc đời không còn vướng bận. Tôi vẫn muốn gọi anh, mỗi đêm. Vẫn muốn kể cho anh nghe hôm nay mình thấy gì, ăn gì, nhớ gì. Nhưng rồi tôi chậm lại. Đặt tay xuống. Nhìn vào bóng tối trước mặt mà học cách làm bạn với nỗi nhớ. Tôi gọi anh– trong lòng. Rồi để nó lặng đi như một tiếng thở dài không thành tiếng.
Và tôi thầm nghĩ nếu một ngày, anh chợt thấy lòng mình nhói lên vì một điều gì đó mơ hồ, hãy biết rằng, ở một nơi nào đó – có một người từng rất muốn gọi tên anh... nhưng cuối cùng đã chọn im lặng. Không phải vì không còn thương, mà vì thương đến mức không nỡ khuấy động bình yên anh đang có.